Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

Chap 6 -Ngự y Dữ Thần y /Bạc Mộ Băng Luân

Ngự y Dữ Thần y

Chap 6


Editor : Win Xitrumy Rhindon
wjnxjtrumyrhjndon.blogspot.com



        Một con bồ câu mập mạp uỵch uỵch hướng thái y bay tới, thái y nhấc tay ngăn trở con bồ câu lao thẳng vào mặt hắn phác đích hành động, mở ra thư tín ra thì thấy, mặt trên chỉ có đích hai chữ như rồng bay phượng múa :
       "Đến ngay."
       Thái y cười khổ, có thể viết một bức thư như thế đích nhân cũng chỉ có mình "hắn" a ; thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện đến một chữ cũng không có.
       Thái y vác theo con bồ câu còn đang choáng váng sau cú va chạm lúc nãy từ từ ly khai thái y viện, đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô phía Đông thành , mỗi lần "hắn" đến đều đặt chân tại nơi đây.
       Xa xa đã nhìn thấy hắn , ngồi trong Trúc Hải đình tự châm tự ẩm tự ngu tự nhạc (tự rót, tự uống, tự tiêu khiển, tự vui).
      "Buổi tối nghĩ muốn uống canh bồ câu." Thần y đầu cũng không quay lại, nói.
       "Này không phải để đưa thư sao?" Thái y giơ giơ lên con bồ câu đang kêu cô lỗ cô lỗ trong tay cười khổ. Con bồ câu đáng thương a, mỗi lần đưa thư xong chính là hạ oa đích mệnh ( tiến vô nồi hehe).
       "Sư phó tốt không?"
       "Cực hảo, hai ngày trước mới thấy hắn ở ma giáo - làm nhân gia của giáo chủ , thoắt cái vỗ vỗ mông rời đi, không biết đã chạy đi đâu."Thái y cố gắng không chế biểu tình khuôn mặt ở mức bình thường, tại sao hắn lại bái sư một tên vương bát đản như vậy chứ .
       "Vậy còn ngươi?" Thái y động động môi, cuối cùng cũng hỏi.
       "Ai có thể khiến ta không tốt chứ?" Thần y khóe miệng hơi nhếch, nói.
       "Cũng đúng." Thái y nhớ những người từng lam` Thần  y bất hảo, sống cũng đâu được tốt đẹp gì.
       "Ngươi thật là, không có việc gì để làm sao mà lại tiến cung a, kia lão yêu quái kia nói gì ngươi cũng nghe sao? Chỉ đưa tay không chuẩn một chút là đã bị lộng sát ngay đó." Thần y từ trước đến nay vẫn khoái mấy chuyện kinh dị kiểu này, xem bệnh cho người ta cũng phải tùy vào tâm tình của hắn, nếu để cho hắn nhìn thấy Tam Nhi công tử chỉ muốn chết mà không muốn sống tại cái nơi kia, đảm bảo ngay lập tức một châm trực tiếp thành toàn cho hắn , nhưng thật ra cũng là thỏa mãn tâm nguyện của hắn rồi.
       "Ta biết, nhưng đây cũng là xem bệnh cho người ta mà, đều giống nhau cả."
       "Xem bệnh cho người ta là tích đức, cấp lũ gia khỏa xem bệnh, đây là làm bậy." Thần y cười lạnh.
        Thái y thở dài, không nói gì. Chuyện của sư huynh không phải hắn không biết, hắn nguyên chi tử của trọng thần trong triều, bậc cha chú bị người ta hãm hại, gia môn suy tàn, từ nhỏ liền theo sư phó học y thuật, chẳng bao giờ nhúng tay vào truyện triều chính, đối hoàng gia căm ghét không gì tả nổi.
       "Đi một bước phải xem một bước, cả đời đừng bao giờ mong ta bước chân vào Thái Y Viên."
       Thần y mân trứ chén rượu, khóe miệng hơi hé một nụ cười lạnh, nhìn ngoài đình trúc xanh rì một mảnh, nói: "Ngày nào đó phải chết khả đừng khóc lóc cầu xin ta cứu ngươi."
      "Bất hội bất hội." Thái y cười gượng hai tiếng.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Hội Những Kẻ Không Thể Sống Thiếu Danmei

Hội Những Kẻ Không Thể Sống Thiếu Danmei