Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

Chap 20 -Ngự y Dữ Thần y /Bạc Mộ Băng Luân

 Ngự y Dữ Thần y
Chap 20


Editor : Win Xitrumy Rhindon
wjnxjtrumyrhjndon.blogspot.com


       Thái y tỉnh lại thiên đã là buổi chiều , thái dương ngã về tây, hắn nằm một mình trên giường, ngẩn ngơ.
       Trên người truyền đến đau đớn cùng bủn rủn đích cảm giác, và nơi "nào đó" thì ẩn ẩn đích đau.
       Mình đã bị ăn . . . . . .
       Trong đầu Thái y không ngừng lặp đi lặp lại bốn chữ này.
       Không biết sư huynh đã đi đâu rồi , đến bây giờ cũng không có thấy bóng dáng hắn đâu. Không phải là ăn kiền mạt tịnh, sau đó phiêu nhiên đã đi xa rồi chứ.
       Mu bàn tay đặt ở trên trán, hảo nóng a, không những ngâm  nước lạnh lại còn cùng nhân lên giường, nghĩ muốn không cảm mạo thật khó a. Nghĩ vậy Thái y càng thêm bội phục sư phó , hắn đến tột cùng là làm như thế nào mà khi bị người ta thượng xong còn có thể sinh long hoạt hổ địa chuồn mất a?
       Môn chi chợt mở, Thần y bưng dược tiến vào,thấy Thái y đã tỉnh, thần sắc tự nhiên nói: "Có khỏe không?"
       Thái y gật gật đầu.

       "Uống thuốc đi nào." Thần y nâng dậy thái y, uy dược.
       Thái y thập phần hợp tác địa nhất trương hé miệng uống thuốc, thuốc đắng dọc theo thực quản trôi thẳng xuống, hoạt tiến dạ dày.
       Thần y vẻ mặt lãnh đạm nhưng động tác vẫn là cực kỳ ôn nhu địa giúp hắn lau đi khóe miệng còn dính nước thuốc, cuối cùng trên thần thượng(môi) của hắn khẽ hôn.
       "Sư huynh. . . . . ." Thái y khàn khàn đích thanh âm lộ ra hoang mang cùng kích động, hắn thậm chí cũng đã tính toán đến trường hợp tồi tệ nhất, chính là tột cùng cũng không thể nào nhìn thấu được tâm tư của sư huynh a.
       "Muốn ta phụ trách không?" Thần y buông chén thuốc hỏi, ngữ khí thập phần tự nhiên, ngược lại làm cho Thái y càng hoảng.
       ". . . . . ." Vấn đề này không phải là phụ trách hay là không phụ trách. . . . . .mà là . . . .
       "Nếu ngươi không muốn, vậy thì coi như chưa có việc gì phát sinh." Thần y đích thanh âm có điểm lãnh, thậm chí mang theo mấy phần xa cách, nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
       Thái y một phen giữ chặt tay áo của hắn, bất chấp mọi thứ nói:           "Sư huynh, ta , ta thích ngươi." Nói xong nhẹ buông tay, nhắm mắt lại, cúi đầu.
       Hắn nhận thấy Thần y trầm mặc thật lâu, không có đi, cũng không có nói gì.
       Cuối cùng y ngồi lại ở mép giường thượng, khẽ thở dài: "Nhìn ta đi."
       Ngẩng đầu, chống lại ánh mắt gợn sống không hề sợ hãi của Thần y .
       "Nhớ kĩ lời ngươi đã nói ngày hôm nay." Thần y nói.
        Thái y gật gật đầu.
        Thần y bỗng nhiên nở nụ cười, đó không phải nụ cười lạnh của mà Thái y vẫn hay nhìn thấy. . . . . . Đã lâu lắm rồi hắn không có gặp sư huynh như vậy ôn nhu tươi cười .
        "Nếu vậy, ta cũng sẽ tuân thủ hứa hẹn của ta ." Thần y nói.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Hội Những Kẻ Không Thể Sống Thiếu Danmei

Hội Những Kẻ Không Thể Sống Thiếu Danmei